Cô Vợ Nuôi Từ Nhỏ – Chương 4

admin

16.
Lên ĐH rồi vẫn ko bay được môn Toán.

Ngay buổi học tập trước tiên, tôi đang được nghe tuy nhiên tâm trí tảo cuồng, trọn vẹn mơ hồ nước.

Mà điểm số của môn này còn được xem nhập bài xích Đánh Giá vào cuối kỳ, còn nếu không qua quýt tiếp tục tác động cho tới việc chất lượng tốt nghiệp sau đây.

Tôi đang được tạo nên nghiệp gì thế này? Kiếp này tôi cần dây dính ko dứt với Toán học tập sao?

Thôi kệ, cứ cút từng bước rồi tính tiếp vậy.

Cuối nằm trong cũng cho tới giờ tan học tập.

Trời đồ sộ khu đất rộng lớn, ăn uống hàng ngày là cần thiết nhất!

Ăn no rồi tính tiếp!

“Tử Nhu! Đi ăn cộng đồng không? Nghe rằng món ăn ở căng-tin ngôi trường bản thân ngon lắm đấy!”

Vừa tan học tập, con bạn nằm trong bàn đang được năng nổ rủ tôi cút nằm trong.

Nhưng tiếc là, tôi đang được đem người ham muốn cút ăn cộng đồng rồi.

Tôi vẫy tay với cô ấy, mỉm cười rằng.

“Xin lỗi nha, thời điểm ngày hôm nay bản thân đem hứa hẹn rồi. Lần sau chắc chắn cút nằm trong nhé!”

“Là đi tìm kiếm anh thanh mai của cậu sao?” quý khách nằm trong bàn nom tôi lênh láng vẻ hóng hớt.

Tôi nhướng ngươi, ko rằng gì tuy nhiên đã cho thấy hiệu “đúng rồi đó”.

Đến căng-tin, ngược nhiên tôi bắt gặp Quý Linh.

Tôi biết vào khung giờ này chắc chắn là anh ấy tiếp tục xuất hiện ở phía trên. Anh luôn luôn tuân hành qui định tía bữa đích thị giờ.

Tôi lựa chọn bừa nhì khoản, và đúng là nhì khoản thịt, rồi chạy trực tiếp cho tới ngồi đối lập anh.

“Linh ca ca, kể từ ni tất cả chúng ta bên cạnh nhau ăn cơm trắng đi!”

“Anh coi, ngày nay anh cũng ăn 1 mình, chắc chắn là vô cùng ngán. Có tăng người ăn cộng đồng thì bữa cơm trắng sẽ rất ngon rộng lớn, đích thị không?”

Vừa rằng, tôi vừa vặn nhét một miếng cơm trắng nhập mồm.

Quý Linh ko cần thiết nom cũng biết là tôi, anh chỉ điềm tĩnh rằng.

“Ăn cơm trắng cho tới ung dung, chớ thủ thỉ, dễ dẫn đến nghẹn.”

Nói đoạn, anh nom lướt qua quýt khay cơm trắng của tôi.

“Hôm ni ko ăn rau củ sao?”

Tôi ko tâm trí tuy nhiên nhảy thốt rời khỏi.

“Ăn gì tuy nhiên ăn, rau sạch khó khăn nuốt bị tiêu diệt cút được…”

Quý Linh ko rằng gì, chỉ gắp một đũa rau củ kể từ khay của tôi bịa đặt nhập khay tôi.

“Ăn nốc cần cân đối đủ dinh dưỡng.”

Nếu ko cần nắm rõ thói thân quen ăn uống hàng ngày của anh ý, tôi đang được nghi hoặc anh không thích ăn nên mới nhất cố ý đẩy lịch sự cho tới tôi rồi.

Từ nhỏ tôi đang được vô cùng nghe tiếng anh, cho dù lớn mạnh rồi tuy nhiên mỗi một khi anh lên giờ đồng hồ, tôi vẫn đang còn xúc cảm áp lực nặng nề khó khăn miêu tả, không đủ can đảm mạnh mồm phản chưng.

Tôi nhăn mặt mày nhíu ngươi, miễn chống nhai nhừ miếng rau củ rồi nuốt xuống.

Chỉ cần thiết nhai thời gian nhanh một ít thì vị giác sẽ không còn cảm biến được!

17.
Từ cơ, thường ngày ăn cơm trắng nằm trong Quý Linh đang trở thành thói thân quen không thể không có.

Chỉ cần thiết tôi không tồn tại tiết, ngay tắp lự chạy cho tới khoa Toán, khi thì đem sữa cho tới anh, khi thì đem món ăn lặt vặt.

Dù sau cuối, lô món ăn lặt vặt này đều bởi tôi ăn không còn.

Bởi vì thế anh rằng này đó là món ăn lặt vặt ko chất lượng tốt cho tới sức mạnh, chỉ hoàn toàn có thể nhằm tôi “xử lý” hùn anh.

Được rồi, tôi quá nhận là tôi cố tình!

Tan học tập sớm, tôi tiếp tục ngoan ngoãn ngoãn ngồi kề bên ngóng anh nhằm thuộc sở hữu.

Anh cũng ko phản đối.

Thời gian tham trôi qua quýt, tôi cũng dần dần thân quen với những anh chị khoa Toán.

Mỗi đợt tôi cho tới, chúng ta đều ko nhịn được tuy nhiên trêu chọc.

“Lại cho tới dò xét Linh ca ca của em sao?”

Tôi tự do thoải mái đáp.

“Đúng rồi đích thị rồi!”

Hôm ni cũng vậy, tôi tan học tập ngay tắp lự đi tìm kiếm Quý Linh nhằm nằm trong ăn cơm trắng.

Nhưng ngóng mãi nhập lớp tuy nhiên ko thấy anh đâu.

Mấy anh khóa bên trên đang được ăn đoạn về bên rằng với tôi.

“Dạo này chuẩn bị đem cuộc ganh đua, có lẽ rằng Quý Linh đang được ở chống nghiên cứu và phân tích.”

Phòng nghiên cứu và phân tích là điểm nói riêng cho tới những SV nhập cuộc cuộc ganh đua Toán học tập cho tới rèn luyện.

Phản ứng trước tiên của tôi là anh ấy có thể còn chưa kịp ăn cơm trắng.

Thế là trước lúc tới chống nghiên cứu và phân tích, tôi ghé thăm căng-tin mua sắm một trong những phần sandwich đem theo đòi.

Phòng nghiên cứu và phân tích yên tĩnh tĩnh đến mức độ kinh hãi.

Cảm giác ko cần người thông thường thì ko thể phi vào.

Nếu ko cần vì thế Quý Linh, có lẽ rằng tôi cả đời cũng không đủ can đảm cho tới phía trên.

Tôi vừa vặn hào hứng vừa vặn phấn khởi, dò xét tìm kiếm bóng hình thân thuộc.

Nhưng dường như không chỉ có đem 1 mình anh.

Đối diện anh còn tồn tại một cô nàng, tóc nhiều năm cho tới thắt sống lưng, nom vô cùng thuần khiết dễ thương.

Hai người chúng ta ngồi đối lập nhau, thỉnh phảng phất trao thay đổi vài ba câu.

Cô ấy mỉm cười khẽ, từng động tác đều choàng lên sự dịu dàng êm ả, thanh trang.

Tôi siết chặt phần sandwich nhập tay, trong thâm tâm nhấc lên một cơn đau xót.

18.
Tôi quá nhận, cô ấy nom vô cùng xinh đẹp mắt.

Tôi tự động nhủ với bạn dạng thân thiện, chuyện này không tồn tại gì cả, có lẽ rằng đơn thuần chúng ta nằm trong thực hiện bài xích thôi.

Sau cơ, tôi lấy lại ý thức, bạo dạn cút trực tiếp cho tới địa điểm Quý Linh, ngồi xuống kề bên anh.

Anh ngước đầu, thấy là tôi, ngay tắp lự dữ thế chủ động dịch nhập nhập, nhượng bộ cho tới tôi một số ghế tự do thoải mái rộng lớn.

Cô gái đối lập khá nhíu ngươi, tưởng tôi cho tới bắt chuyện.

“Bạn học tập này, van lơn lỗi nhé, chúng tôi đang được sẵn sàng cho tới cuộc ganh đua, ko tiếp…”

Tôi phớt lờ tiếng cô ấy, đem sandwich cho tới Quý Linh, cố ý thực hiện nũng.

“Linh ca ca, sao anh cho tới phía trên tuy nhiên ko rằng với em một giờ đồng hồ, thực hiện em ngóng mãi!”

Quý Linh nhận lấy sandwich, khá khựng lại, rồi thấp tiếng nói.

“Anh… ko cố ý, thời hạn cuống quýt quá nên quên thất lạc.”

Cô gái đối lập thời điểm này mới nhất nhìn thấy dường như tôi và anh thân quen nhau, ngay tắp lự khá mím môi, tảo lịch sự anh chất vấn.

“Cô ấy là ai? Sao trước giờ em trước đó chưa từng thấy?”

Tôi tức thời hé mồm trước.

“Tôi là Lâm Tử Nhu, là thanh! mai! trúc! mã! của Linh ca ca!”

Cố ý nhấn mạnh vấn đề tư chữ sau nằm trong.

“Mới nhập học tập không lâu, chị ko biết cũng chính là thông thường thôi.”

Cô tao gượng gạo gạo mỉm cười nhì giờ đồng hồ.

“Thì rời khỏi là SV năm nhất, bảo sao trước giờ Linh trước đó chưa từng nói tới em.”

“Tôi cũng trước đó chưa từng nghe nói đến việc chị.” Tôi lễ phép tắc mỉm cười đáp.

Sắc mặt mày cô tao cứng đờ.

“Em gái à, em dường như đang khiến phiền bọn chị thực hiện bài xích rồi đó. Hay em cút trước đi? Nếu tác động cho tới cuộc ganh đua của Linh thì ko hoặc đâu.”

Ồ, gọi thân thương khiếp nhỉ?

Tài năng của Quý Linh, cô nghĩ về tôi hoàn toàn có thể tác động sao?

Người bị tác động có thể chỉ mất cô thôi.

Câu rằng “lấy chiêu của trà xanh rì nhằm trà xanh rì không hề lối đi” đó là giành cho khi này!

Tôi tức thời khoác lấy cánh tay Quý Linh, ngồi sát nhập anh, dịu dàng êm ả chất vấn.

“Linh ca ca~ em ngồi phía trên đem thực hiện tác động cho tới anh không?”

Tai anh khá đỏ ửng lên, khẽ ho nhì giờ đồng hồ.

“Không.”

Tôi đắc ý quan sát về phía cô nàng cơ.

Cô tao vẫn ko kể từ vứt, khá thất lạc kiên trì.

“Nhưng cô ấy ngồi cạnh anh như vậy…”

“Không sao, anh thân quen rồi.” Quý Linh thản nhiên cắt theo đường ngang.

Tôi phấn chấn sướng.

Còn khuôn mặt của cô ý tao, khó khăn coi đến mức độ ko thể miêu tả nổi!

gợi