Đề bài: Cảm nhận đoạn trích: "Ai không ở gần về với khi [...] bịt đôi mắt cõng Mị đi"….
Bài làm
Khi xưa, Nguyễn Du từng "thiên vấn" nhập cõi "thiên mệnh" xa cách xăm:
"Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?"
Không sử dụng tía trăm năm, rộng lớn trăm năm tiếp theo, Nguyễn Du đang được đón nhận biết bao
tấm lòng, biết bao tri kỉ trong cõi đời vô định. Điều đó làm được không phải dễ dàng, bởi
người nghệ sĩ phải gửi vào tác phẩm một tiếng lòng, một trái tim "đau đớn" trước "những
điều trông thấy" để từ đó góp nhập trong “hiệu thuốc tâm hồn" những loại dược phẩm độc đáo
và quý báu. Và phải chăng, cũng nguyện mang sứ mệnh cao cả đó, Tô Hoài đã sắc nên trang
văn “Vợ ông chồng A Phủ” với "phương thức gia truyền" của một ngòi cây viết tài hoa. Đọc kiệt tác,
ta thấu cảm được cuộc đời thống khổ của nhân vật Mị khi phải sống kiếp con dâu gạt nợ
trong nhà thống lí Pá Tra. Từ đó mà ta nghe “tiếng hát vô biên” từ vẻ đẹp như ngọc sáng
ngời dưới cái vỏ bọc “lùi lũi như con rùa” của Mị. Đồng thời, qua tác phẩm, Tô Hoài đã
phần nào khắc họa chân thực bức tranh xã hội miền núi dưới ách thống trị của bọn tay sai
thực dân, chúa đất lúc bấy giờ mà đại diện là cha con thống lí Pá Tra, thể hiện giá trị hiện
thực thâm thúy của kiệt tác, đặc trưng trải qua đoạn trích “Ai không ở gần về… bịt đôi mắt cõng Mị chuồn.”
Còn nhớ GS.Nguyễn Đăng Mạnh không thể nào quên “đôi mắt” đặc biệt của nhà văn
Tô Hoài: “Vâng, tôi rất ấn tượng về đôi mắt của Tô Hoài – đôi đôi mắt hẹp và dài, có đuôi. Tinh
quái lắm!. Tô Hoài, như đã nói, chỉ viết về đời thường, chuyện thường, vậy mà vẫn có sức
hấp dẫn riêng, chính vì ông đã nhìn nhiều cái lạ trong những cái rất thường bằng đôi mắt
ấy”. Đi qua bao mảnh khu đất hiện thực đa đoan, phức tạp – nơi đôi mắt người khi thì trong veo hạnh
phúc, lúc thì u buồn sầu thương, nhà văn Tô Hoài đã dần tích lũy được cái vốn sống và vốn
viết vĩ đại cho riêng mình. Ông đã chạm đến trái tim độc giả bằng những trang viết tự nhiên,
sinh động; lối miêu tả giàu chất tạo hình, hóm hỉnh; ngôn ngữ gần gũi, đậm đà nét đẹp văn
hóa dân tộc bản địa.
Truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” là một minh chứng cho tài năng và tấm lòng sâu nặng
của tác giả. Truyện được sáng tác năm 1952, in trong tập “Truyện Tây Bắc” – một sản phẩm
của chuyến đi thực tế dài tám tháng cùng bộ đội giải phóng Tây Bắc. Tác phẩm là bức tranh
hiện thực về cuộc sống cơ cực, đớn đau của những con người lao động nghèo vùng núi cao
Tây Bắc tuy nhiên trong bọn họ vẫn luôn tồn bên trên mức độ phản kháng âm ỉ, nó như mức độ sinh sống của một đống
than hồng được phủ lên vì chưng lớp tro lạnh và chỉ chờ thời cơ đến tiếp tục bùng lên trở thành ngọn lửa đấu
tranh mãnh liệt. Đọc truyện ngắn này, người đọc như được trực tiếp quan sát, cảm nhận cái
cuộc sống cơ hàn, bị áp bức của những con người vùng cao Tây Bắc, đặc biệt là số phận
người phụ phái đẹp tuy nhiên nổi bật là anh hùng Mị…..
? “Đối tượng của văn học vốn là thân phận con người, nên chỉ có kẻ nào đọc và hiểu
nó tiếp tục hóa trở thành không nên là một chuyên gia nghiên cứu giúp văn học tuy nhiên là một kẻ hiểu biết con
người một cách sâu sắc”. (Văn chương lâm nguy, Todorov). Quả thực, con người luôn là nơi